Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… chắc g:;ãy rồi…

Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… chắc g:;ãy rồi…
Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… chắc g:;ãy rồi…

Đêm Sài Gòn mưa lất phất, không khí lành lạnh làm tôi run run trên con xe điện cà tàng, tiếng động cơ kêu rè rè như sắp tắt thở. Ngồi sau lưng tôi là Mai, bạn cùng phòng, đầu gục lên vai tôi, hơi thở nồng mùi rượu. Tối nay, Mai đi nhậu với đám bạn để quên đi cú sốc thất tình. Gã người yêu cũ của cô ấy, sau ba năm yêu đương, đã thẳng tay chia tay để chạy theo một cô nàng giàu có. Tôi phải lặn lội đến quán nhậu, kéo Mai đang say khướt lên xe, chở về ký túc xá.

“Lan… mày biết không… tao yêu nó thật lòng…” Mai lẩm bẩm, giọng lè nhè. Tôi thở dài, vừa chạy xe vừa an ủi: “Thôi, bỏ đi. Đàn ông tốt còn đầy ngoài kia, mày xinh thế này, lo gì.” Mai cười khùng khục, rồi bất ngờ ôm chặt tôi, làm con xe điện loạng choạng. “Mày đúng là bạn tốt… Tao sẽ trả ơn mày…”

Đang mải dỗ dành, tôi không để ý một chiếc Mercedes đen bóng từ phía sau vượt lên, quệt nhẹ vào bánh xe tôi. Cú va chạm nhỏ khiến xe lảo đảo, tôi vội dừng lại, tim đập thình thịch. May mà cả hai chẳng ai ngã. Tôi quay lại định mắng tên tài xế bất cẩn, nhưng Mai đã nhanh hơn. Cô ấy nheo mắt, liếc nhìn biển số xe, rồi quay sang tôi, giọng chậm rãi: “Dạo này mày có thiếu tiền không?”

Tôi ngớ người. “Tớ lúc nào chả thiếu,” tôi đáp, nghĩ đến khoản nợ tiền học phí và mấy tháng tiền nhà đang chồng chất. Mai gật gù, ánh mắt lóe lên một tia tinh quái. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì, cô ấy đột nhiên… lăn thẳng xuống từ yên xe, nằm vật ra đường, ôm chân rên rỉ. “Aaa… đau quá… Lan ơi, cứu tao…” Cô còn kịp hét lên: “Hôm nay tao sẽ giúp mày giàu to!”

Bài viết liên quan  Cập nhật mới nhất, tối 19/7: Số người tuvong trên tàu du lịch ở Quảng Ninh tăng liên tục – thamkhoc quá

Tôi đứng hình, miệng há hốc. “Mày điên à?!” – tôi thì thào, nhưng Mai nháy mắt, ra hiệu im lặng. Đúng lúc đó, cửa xe Mercedes mở ra. Một anh chàng mặc vest đen thẳng tắp bước xuống, dáng vẻ lịch lãm, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ lo lắng. Tôi nhìn anh ta, và tim tôi như ngừng đập. Là Minh – người yêu cũ của tôi, người đã bỏ tôi hai năm trước vì “không cùng đẳng cấp”. Minh giờ là giám đốc một công ty bất động sản, giàu có, thành đạt, hoàn toàn khác với cậu sinh viên nghèo khó ngày xưa tôi từng yêu.

“Lan?” Minh sững sờ khi nhận ra tôi. “Cô gái này… cô ấy sao vậy?” Anh ta cúi xuống nhìn Mai, vẫn đang nằm ôm chân, rên rỉ kịch liệt. Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… chắc gãy rồi…”

Minh nhíu mày, rõ ràng không tin lắm, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, định gọi xe cấp cứu. Tôi hoảng hồn, kéo Mai dậy, thì thầm: “Mày đừng diễn nữa, đứng lên đi!” Nhưng Mai bám chặt tay tôi, thì thào: “Đừng hỏng kèo, thằng này giàu lắm, để tao xử!” Tôi muốn khóc. Đây là Minh, người tôi từng yêu, giờ đứng trước mặt tôi trong bộ dạng xa cách, và bạn tôi thì đang cố… ăn vạ?

Bài viết liên quan  Vì sao thầy bói không biết bạn là ai nhưng lại biết rõ chuyện gia đình bạn? Lý do quá đơn giản

Minh quay sang tôi, giọng trầm: “Lan, chuyện này là sao? Cô ấy có thật sự bị thương không?” Tôi lúng túng, không biết trả lời thế nào. Nhưng rồi, ánh mắt Minh dịu lại. “Nếu cô ấy bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng… lâu quá không gặp em, Lan. Em vẫn ổn chứ?”

Câu hỏi của anh làm tôi khựng lại. Bao nhiêu ký ức cũ ùa về – những ngày tháng yêu nhau giản dị, những lần cãi vã vì sự tự ti của Minh, và cái ngày anh bỏ đi, nói rằng tôi “xứng đáng với người tốt hơn”. Tôi mím môi, đáp lạnh lùng: “Tôi ổn. Còn anh, có vẻ rất thành công nhỉ?”

Minh cười nhạt, nhưng không trả lời. Anh quay sang Mai, đưa danh thiếp. “Nếu cô cần khám bác sĩ, cứ liên lạc với tôi. Tôi sẽ lo mọi chi phí.” Mai chớp mắt, nhanh tay giật lấy danh thiếp, rồi bất ngờ ngồi dậy, tỉnh như sáo. “Ồ, cảm ơn anh! Nhưng mà… tôi thấy đỡ rồi. Chắc không cần bác sĩ đâu.” Cô đứng phắt dậy, kéo tôi lên xe. “Lan, đi thôi!”

Tôi ngượng chín mặt, vội đạp xe đi, bỏ lại Minh đứng ngơ ngác. Trên đường về, tôi quay lại mắng Mai: “Mày điên thật rồi! Lỡ anh ấy báo công an thì sao?” Mai cười lớn, giơ danh thiếp của Minh lên. “Báo công an? Thằng cha này không dám đâu. Tao nhận ra biển số xe – đó là xe của giám đốc công ty bất động sản đang dính bê bối lừa đảo. Hắn sợ bị chú ý hơn mình!”

Bài viết liên quan  Chuyến đi định mệnh và người con trai dũng cảm: “Lúc tôi gọi, chỉ còn 10 phút trước khi tàu lật…”

Tôi sững sờ. “Mày… mày biết hết từ đầu?” Mai gật đầu, nháy mắt. “Tao say thật, nhưng không mù. Thấy mày thiếu tiền, tao tính diễn một màn để moi ít tiền đền bù, ai ngờ gặp ngay người yêu cũ của mày. Thôi, coi như giúp mày đối mặt với quá khứ, đúng không?”

Tôi không biết nên cười hay khóc. Hóa ra, cái “kế hoạch giàu to” của Mai không chỉ là một trò đùa say rượu, mà còn là cách cô ấy kéo tôi ra khỏi nỗi đau cũ. Đêm đó, nằm trong ký túc xá, tôi nhìn danh thiếp của Minh, lòng nhẹ nhõm lạ lùng. Tôi không cần anh ta nữa, không cần tiền của anh ta, cũng không cần những ký ức đã qua. Tôi có Mai – cô bạn điên rồ nhưng sẵn sàng làm tất cả vì tôi.

Sáng hôm sau, Mai tỉnh dậy, ôm đầu kêu đau. “Tao làm gì ngu ngốc đêm qua à?” – cô hỏi. Tôi cười, đưa cốc nước chanh cho cô. “Không ngu đâu. Mày vừa cứu tao, theo cách của mày.”