
Hôm đó, nhà tôi làm tân gia – sau bao năm vợ chồng tích góp mới đủ tiền xây. Mẹ chồng tôi chẳng góp được đồng nào nhưng tự cho mình quyền đứng tên bảng mời.
– Tao mời cả họ, họ hàng nhà tao không ai được phép thiếu mặt! Còn mấy đứa bạn bên nhà ngoại thì… thôi khỏi!
Tôi cười nhạt, chẳng muốn đôi co.
Đến hôm ấy, mấy mâm cỗ còn đang chuẩn bị dưới bếp thì bà đã đứng trên nhà trên, tay cầm micro oang oang:
– Nhà này mà không có tôi thì còn lâu mới xây được! Còn cái ngữ con dâu thì… ai mà ngờ cưới về rồi đùn đẩy việc, chỉ giỏi làm màu!
Rồi quay sang họ hàng, bà còn bồi thêm một câu:
– Cưới phải đứa thế này, muốn trả về nơi sản xuất cũng không ai dám trách!
Cả họ cười ngượng. Chồng tôi đi lấy nước cũng nghe được, mặt tái xanh, còn bà thì vẫn cầm micro như đang đứng giữa hội chợ.
Tôi bình tĩnh bê nguyên mâm cỗ lớn lên nhà trên. Đặt xuống mâm xong, tôi rút bát nước mắm chấm cá để riêng, dúi thẳng vào tay mẹ chồng rồi nói lớn, đủ cho họ hàng nghe:
– Mẹ cầm bát nước mắm này giúp con. Mẹ có thể rưới vào mâm, nếu mẹ từng góp nổi 1 giọt mồ hôi hay 1 đồng tiền vào cái nhà này.
Cả nhà nín bặt.
Tôi nhìn sang họ hàng, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh:
– Theo các bác, một người chưa bỏ công, chưa bỏ của, lại muốn “trả người ta về nơi sản xuất”, thì có đáng được ngồi mâm trên không ạ?
Không khí nặng như đá đè.
Bà thông gia nhà dưới tự tay kéo ghế cho tôi ngồi lên mâm giữa, còn mấy bác bên họ chồng thì đổi sắc mặt quay ra trách bà:
– Thời buổi này, còn mấy ai được như cái Hạnh (tên tôi). Nhà cửa dựng lên khang trang, chăm lo tươm tất, không nể thì cũng nên biết điều.
Mẹ chồng tôi lặng thinh đặt bát nước mắm xuống, từ đó suốt cả buổi tiệc không dám hé nửa lời.
Từ hôm đó, bà không còn dám tuyên bố trả ai về nơi sản xuất nữa.
Chồng tôi về sau còn thủ thỉ:
– Anh không ngờ em xử lý khéo thế. Mẹ anh từ nhỏ đến giờ chưa ai dám cắt lời, nay chỉ với bát nước mắm mà bà im re như con mèo ngậm tăm…
Tôi chỉ cười, vì tôi biết: muốn sống yên trong nhà chồng, đôi khi không cần quát to… mà cần cứng đúng lúc.