Mẹ người yêu đ-u:ổi tôi ra khỏi lễ cưới chỉ vì tôi là th:ằn:g nhân viên qu:;è;n khô;ng xứn;g với con gái bà

Mẹ người yêu đ-u:ổi tôi ra khỏi lễ cưới chỉ vì tôi là th:ằn:g nhân viên qu:;è;n khô;ng xứn;g với con gái bà
Mẹ người yêu đ-u:ổi tôi ra khỏi lễ cưới chỉ vì tôi là th:ằn:g nhân viên qu:;è;n khô;ng xứn;g với con gái bà

Mưa lất phất rơi trên con phố nhỏ, ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu lên mặt đường ướt át. Tôi đứng dưới mái hiên, tay cầm điếu thuốc chưa châm, mắt dõi theo dòng người vội vã. Đêm Hà Nội lạnh hơn thường lệ, hay có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy thế. Ba tháng trước, tôi còn nắm tay Linh, cô gái tôi yêu hơn mọi thứ trên đời. Giờ đây, bàn tay tôi chỉ còn nắm lấy khoảng không.

Linh là ánh sáng trong những ngày u ám của tôi. Cô không xinh đẹp lộng lẫy như người mẫu, nhưng nụ cười của cô đủ khiến tim tôi lỗi nhịp. Chúng tôi quen nhau ở một quán cà phê cũ kỹ, nơi tôi thường ngồi làm việc sau giờ tan sở. Tôi là nhân viên văn phòng, lương tháng mười hai triệu, đủ sống qua ngày và để dành chút ít cho tương lai. Linh không bao giờ phàn nàn về điều đó. Nhưng mẹ cô thì khác.

Bà Hạnh, mẹ Linh, là một người phụ nữ sắc sảo, luôn toát lên vẻ quyền lực trong bộ vest chỉnh tề. Bà làm quản lý cấp cao cho một tập đoàn bất động sản lớn, và với bà, tôi chỉ là “thằng nhân viên quèn”. Một buổi tối, khi tôi đến nhà Linh ăn cơm, bà nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh như dao. “Cậu định nuôi con gái tôi bằng cái lương ba cọc ba đồng đó à?” bà hỏi, giọng sắc lẹm. Tôi im lặng, không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi biết, với bà, lời tôi nói chẳng có trọng lượng.

Linh cố gắng bênh vực tôi, nhưng mẹ cô không nghe. Một tuần sau, bà giới thiệu Linh với Hoàng, một gã đại gia hơn tôi mười tuổi, sở hữu chuỗi nhà hàng sang trọng và một căn penthouse ở trung tâm thành phố. Hoàng có tất cả những gì tôi không có: tiền, quyền, và sự tự tin của kẻ quen đứng trên đỉnh. Linh ban đầu từ chối, nhưng áp lực từ mẹ cô quá lớn. Cô bắt đầu xa cách tôi, những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi không còn. Cuối cùng, cô nhắn một dòng ngắn ngủi: “Anh Minh, em xin lỗi. Mẹ em đã quyết rồi.”

Tôi không trách Linh. Cô ấy là một cô gái hiếu thảo, và tôi hiểu áp lực gia đình có thể bẻ cong cả những trái tim kiên định nhất. Nhưng trái tim tôi, nó vỡ vụn. Tôi lao vào công việc, cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng những con số và báo cáo. Tôi làm thêm giờ, nhận thêm dự án, chỉ để không phải nghĩ về cô. Nhưng mỗi đêm, khi trở về căn phòng trọ nhỏ, hình ảnh Linh vẫn hiện lên, rõ ràng như ánh đèn ngoài kia.

Bài viết liên quan  Đi rẫy phát chồi keo, 2 nông dân tá hỏa phát hiện …. ngồi tựa gốc cây ở Gia Lai

Ba tháng trôi qua, như một cái chớp mắt. Tôi vẫn làm việc ở công ty cũ, nhưng có điều gì đó đang thay đổi. Công ty mẹ của chúng tôi, một tập đoàn lớn có trụ sở ở Singapore, bắt đầu rục rịch một thương vụ lớn. Những cuộc họp kín diễn ra liên tục, và tôi, dù chỉ là một nhân viên bình thường, cũng được giao nhiệm vụ hỗ trợ chuẩn bị tài liệu. Tôi không biết chi tiết, nhưng nghe loáng thoáng rằng công ty mẹ sắp mua lại một tập đoàn bất động sản trong nước. Tên tập đoàn đó, tôi không quan tâm lắm. Với tôi, mọi thứ giờ chỉ là công việc.

Một buổi chiều, sếp gọi tôi vào phòng. “Minh, cậu chuẩn bị đi. Mai công ty mẹ cử người sang, cậu sẽ làm việc trực tiếp với họ.” Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm. Tôi đã quen với việc chỉ làm theo lệnh, không thắc mắc. Nhưng trong lòng, có một linh cảm kỳ lạ, như thể số phận đang sắp đặt điều gì đó.

Ngày hôm sau, tôi có mặt tại phòng họp lớn của công ty. Không khí căng thẳng, mọi người mặc vest chỉnh tề, đứng ngồi không yên. Khi cánh cửa phòng mở ra, tôi gần như ngừng thở. Người bước vào là mẹ tôi.

Mẹ tôi, bà Lan, không phải là một người phụ nữ bình thường. Bà là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn mẹ ở Singapore, nhưng tôi chưa bao giờ khoe khoang về điều đó. Với tôi, mẹ là người phụ nữ nghiêm khắc nhưng luôn âm thầm ủng hộ tôi theo cách của bà. Bà hiếm khi xuất hiện ở Việt Nam, và lần này, bà đến với tư cách người đứng đầu thương vụ mua lại tập đoàn bất động sản – chính là nơi bà Hạnh, mẹ Linh, đang làm việc.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Minh, con hỗ trợ mẹ trong cuộc họp này,” bà nói, giọng bình thản. Tôi gật đầu, cố giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng trong lòng là một cơn bão.

Bài viết liên quan  Phát hiện hành vi bất chính của 4 người phụ nữ và gã trai tại khu vực nhà bếp

Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Đại diện bên tập đoàn bất động sản, trong đó có bà Hạnh, không hề biết tôi là con trai bà Lan. Họ trình bày kế hoạch, cố gắng thuyết phục để giữ lại một số quyền lợi sau khi sáp nhập. Bà Hạnh vẫn sắc sảo như ngày nào, nhưng tôi nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của bà. Tập đoàn của họ đang gặp khó khăn tài chính, và việc bị mua lại là điều không thể tránh khỏi.

Trong lúc nghỉ giải lao, mẹ kéo tôi ra một góc. “Minh, con biết bà Hạnh là ai, đúng không?” bà hỏi. Tôi gật đầu, không nói gì. Mẹ thở dài. “Mẹ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng lần này, mẹ muốn con tự quyết định. Con muốn làm gì với cơ hội này?”

Tôi im lặng. Cơ hội? Cơ hội để làm gì? Trả thù? Khoe mẽ? Hay chỉ đơn giản là chứng minh rằng tôi không phải kẻ vô dụng như bà Hạnh từng nghĩ? Tôi không biết. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: tôi vẫn còn yêu Linh.

Tối đó, tôi nhận được tin nhắn từ Linh. “Anh Minh, em nghe nói công ty mẹ anh mua lại chỗ mẹ em làm. Có phải thật không?” Tôi không trả lời ngay. Thay vào đó, tôi lái xe đến quán cà phê cũ, nơi chúng tôi từng gặp nhau. Tôi ngồi đó, gọi một ly đen đá, và viết một lá thư tay.

Thư không dài, nhưng mỗi chữ là một mảnh tâm hồn tôi. Tôi kể về những ngày tháng không có cô, về nỗi đau tôi cố chôn giấu, và về việc tôi không bao giờ trách cô. Tôi viết rằng tôi không muốn dùng quyền lực của mẹ để chứng minh bất cứ điều gì, vì tình yêu không phải là một cuộc đấu tranh để thắng thua. Cuối thư, tôi chỉ mong cô hạnh phúc, dù là với ai.

Tôi gửi lá thư qua một người bạn chung, không mong nhận được hồi đáp. Nhưng sáng hôm sau, Linh xuất hiện trước cửa công ty tôi. Cô đứng đó, dưới mưa, cầm lá thư đã nhàu nhĩ. “Anh Minh,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Em xin lỗi. Em không biết anh phải chịu đựng nhiều như vậy.”

Bài viết liên quan  NSƯT Kim Tử Long nổi giận, bị Ngọc Huyền nói thẳng một câu không nể nang

Tôi nhìn cô, trái tim lại lỗi nhịp như ngày nào. Nhưng tôi không bước tới. “Linh, em đã chọn rồi. Anh không muốn em phải hối hận.” Tôi quay đi, để lại cô đứng đó, dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Một tuần sau, thương vụ mua lại hoàn tất. Bà Hạnh vẫn giữ vị trí quản lý, nhưng quyền lực của bà không còn như trước. Mẹ tôi, với sự quyết đoán của mình, đã tái cấu trúc toàn bộ tập đoàn. Tôi không gặp lại Linh, nhưng nghe nói cô đã chia tay Hoàng. Có người nói cô làm vậy vì biết về thân thế của tôi, nhưng tôi không tin. Linh không phải người như thế.

Một buổi tối, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Là bà Hạnh. “Minh, tôi muốn gặp cậu,” bà nói, giọng nhỏ hơn thường lệ. Tôi đồng ý, dù không biết bà muốn gì.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán trà nhỏ. Bà Hạnh không còn vẻ kiêu ngạo như trước. “Cậu biết không, Minh,” bà nói, “tôi đã sai khi đánh giá cậu. Tôi nghĩ tiền là tất cả, nhưng tôi quên rằng con gái tôi cần một người yêu nó thật lòng.” Bà dừng lại, nhìn tôi. “Linh nó vẫn yêu cậu. Nếu cậu còn yêu nó, hãy cho nó một cơ hội.”

Tôi không trả lời ngay. Tôi chỉ mỉm cười, cảm ơn bà, rồi rời đi. Trên đường về, tôi dừng xe bên hồ Gươm. Gió đêm thổi qua, mang theo hương vị của mưa. Tôi lấy điện thoại, mở tin nhắn của Linh, nhưng không viết gì. Thay vào đó, tôi bấm gọi.

“Em khỏe không?” tôi hỏi khi cô bắt máy.

“Anh Minh…” giọng cô run run. “Anh còn giận em không?”

Tôi cười nhẹ. “Anh không giận. Anh chỉ muốn biết, em có muốn uống cà phê với anh không? Quán cũ, tối mai.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tôi nghe tiếng cô khóc. “Có, anh Minh. Em muốn.”

Đêm đó, tôi đứng dưới ánh đèn neon, không còn cầm điếu thuốc nữa. Tôi nhìn dòng người qua lại, lòng nhẹ nhõm. Có những thứ mất đi, nhưng cũng có những thứ trở về, theo cách không ai ngờ tới. Cuộc sống, hóa ra, luôn có những bất ngờ, như bóng râm dưới ánh đèn, vừa mờ ảo, vừa rõ ràng.