Gọi cho chồng cũ sau 1 tháng ly hôn, tôi sợ run người khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.

Gọi cho chồng cũ sau 1 tháng ly hôn, tôi sợ run người khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.
Gọi cho chồng cũ sau 1 tháng ly hôn, tôi sợ run người khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.

Căn hộ nhỏ trên tầng 15 của một tòa nhà cao tầng ở thành phố lung linh ánh đèn. Tiếng chuông gió kêu leng keng mỗi khi một cơn gió nhẹ lướt qua ban công. Hương cà phê thoang thoảng từ tách trên bàn. Hà, trong bộ đồ ngủ đơn giản, ngồi đó, tay lướt trên màn hình điện thoại, nhưng tâm trí cô thì đang ở một nơi khác. Tiếng con gái nhỏ, bé My, bi bô trong phòng bên cạnh, làm cô mỉm cười nhẹ nhõm. My là tất cả những gì còn lại mang lại niềm vui cho cô trong những ngày tháng này.

Cuộc sống của Hà sau khi kết hôn và sinh con đã thay đổi một cách chóng mặt. Không phải vì niềm hạnh phúc làm mẹ, mà vì một biến cố không ngờ tới. Hưng, chồng cô, trước khi cưới đã hứa hẹn đủ điều. Anh nói sẽ chỉ có hai vợ chồng cô và con gái sống riêng, sẽ không đưa cha mẹ lên thành phố ở chung vì anh biết tính cách của mẹ mình. Hà đã tin anh, đã tin vào những lời hứa đó. Cô vốn là một cô gái độc lập, tự chủ. Cô yêu Hưng vì sự chân thành, và vì anh hứa sẽ cho cô một cuộc sống riêng tư, không bị gò bó bởi những lễ nghi, quy tắc của gia đình chồng.

Nhưng rồi, chỉ ba tháng sau khi bé My chào đời, Hưng lén lút đưa bố mẹ anh lên thành phố ở chung. Không một lời báo trước, không một lời hỏi ý kiến. Bà Mai, mẹ Hưng, là một người phụ nữ truyền thống, gia trưởng, và có phần khó tính. Bà cho rằng Hà không biết quán xuyến việc nhà, không biết chăm sóc chồng con. Từ ngày bà Mai đến, cuộc sống của Hà như bị đảo lộn hoàn toàn.

“Con ơi, con pha sữa cho My như thế này là không đúng đâu,” bà Mai thường nói, giọng bà đầy vẻ soi mói. “Phải thế này mới được.”

“Con Hà, sao cái bếp lại bừa bộn thế này? Con là con dâu trong nhà, phải biết giữ gìn nhà cửa sạch sẽ chứ!”

Những lời cằn nhằn, những ánh mắt dò xét, những lời chỉ trích của mẹ chồng đã khiến Hà cảm thấy ngột ngạt. Cô cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng làm hài lòng bà. Cô dậy sớm hơn, dọn dẹp nhà cửa kỹ hơn, nấu những bữa ăn theo ý bà. Nhưng dường như, mọi cố gắng của cô đều vô ích. Bà Mai vẫn không hài lòng.

Mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu leo thang từng ngày. Những cuộc cãi vã nhỏ nhặt biến thành những trận tranh cãi lớn. Hà cảm thấy như mình bị dồn vào chân tường. Hưng, chồng cô, đứng giữa mẹ và vợ, anh chọn cách im lặng. Anh không bênh vực ai, không phân xử ai. Anh chỉ biết thở dài, lảng tránh những cuộc đối thoại. Sự im lặng của anh đã khiến Hà cảm thấy tủi thân và thất vọng. Cô cần anh ở bên, cần anh bảo vệ cô. Nhưng anh lại chọn cách né tránh.

“Anh ơi, mẹ cứ nói như thế này thì làm sao em chịu được?” Hà nói, giọng cô nghẹn ngào. “Em đã cố gắng hết sức rồi mà mẹ vẫn không hài lòng.”

Hưng chỉ xoa đầu cô. “Em cứ nhịn mẹ đi. Mẹ già rồi, mẹ khó tính vậy đó.”

“Nhịn đến bao giờ?” Hà hỏi, nước mắt cô lăn dài. “Anh có biết em đã phải chịu đựng những gì không?”

Hưng không nói gì. Anh chỉ quay lưng đi, để lại Hà một mình với nỗi buồn tủi. Sự xa cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn. Những bữa cơm gia đình trở nên căng thẳng. Cả hai đều tránh mặt nhau, tránh những cuộc trò chuyện.

Bài viết liên quan  Thiếu niên 17 tuổi bị v.ùi l.ấp t.ử v..ong do s..ập hố cát tự đào ở bãi biển

Một buổi tối, sau một trận cãi vã lớn với mẹ chồng, Hà không thể chịu đựng được nữa. Cô cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Cô chạy vào phòng, nhìn Hưng đang nằm trên giường, quay lưng lại với cô.

“Anh ơi!” Hà gọi, giọng cô run rẩy. “Mình ly hôn đi!”

Hưng giật mình, quay lại nhìn Hà. Ánh mắt anh đầy vẻ ngạc nhiên và một chút gì đó là sự mệt mỏi. “Em nói gì vậy Hà? Em điên rồi sao?”

“Em không điên!” Hà hét lên. “Em không thể sống cái cuộc sống này được nữa! Em không thể chịu đựng được nữa! Mình ly hôn đi!”

Hưng nhìn Hà, ánh mắt anh trống rỗng. Anh không níu kéo. Anh chỉ im lặng. Sự im lặng của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hà. Cô biết, anh đã không còn yêu cô nữa.

“Được thôi,” Hưng nói, giọng anh lạnh lùng. “Nếu em đã muốn vậy, thì tùy em.”

Hà ôm bé My vào lòng, nước mắt cô tuôn như mưa. Cô không thể tin được cuộc hôn nhân của mình lại kết thúc như vậy. Cô đã từng mơ về một mái ấm hạnh phúc, một gia đình trọn vẹn. Giờ đây, tất cả đều tan vỡ.

Sáng hôm sau, Hà lặng lẽ thu dọn đồ đạc, ôm bé My rời khỏi nhà. Cô không nói lời nào với mẹ chồng. Bà Mai đứng đó, nhìn Hà đi, gương mặt bà không biểu cảm. Hưng cũng đứng đó, nhìn vợ con rời đi, ánh mắt anh trống rỗng.

Hà về nhà mẹ đẻ. Mẹ cô, bà Hoa, nhìn thấy con gái và cháu ngoại trở về, bà đau lòng lắm. Bà không hỏi nhiều, chỉ ôm Hà vào lòng, vỗ về cô.

Một tháng sau ngày ly thân, Hà sống trong những ngày tháng buồn bã và trống rỗng. Cô nhớ Hưng, nhớ những ngày tháng họ còn yêu nhau, nhớ những kỷ niệm đẹp đẽ của họ. Cô tự hỏi, liệu cô có làm điều đúng đắn hay không? Liệu cô có quá nóng vội?

Một buổi tối, khi bé My đã ngủ say, Hà cầm điện thoại lên. Cô nhìn số của Hưng, do dự một lúc, rồi quyết định gọi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hà hồi hộp chờ đợi. Một giọng nói lạ vang lên ở đầu dây bên kia. Là giọng một người phụ nữ.

“Alo?” Giọng nói đó cất lên.

Tim Hà thắt lại. Anh đã có người mới sao? Nỗi đau đớn, sự thất vọng dâng trào trong lòng cô. Cô vội vàng cúp máy. Nước mắt cô lăn dài. Cô không thể tin được anh lại nhanh chóng có người mới như vậy.

Sáng hôm sau, Hà quyết định đến nhà Hưng. Cô muốn đối mặt với anh, muốn hỏi anh tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.

Khi Hà đến nơi, cánh cửa căn hộ mở ra. Một cô gái trẻ, xinh xắn, với mái tóc dài ngang vai, đang đứng đó. Hà sững sờ. Cô gái này… chính là người đã nghe điện thoại của cô tối qua.

“Chị tìm ai ạ?” Cô gái hỏi, ánh mắt cô ấy nhìn Hà đầy vẻ ngạc nhiên.

Hà không nói gì, cô chỉ nhìn cô gái, ánh mắt cô đầy vẻ tức giận.

Hưng từ trong nhà bước ra. Anh nhìn thấy Hà, ánh mắt anh cũng ngạc nhiên không kém. “Hà? Em đến đây làm gì vậy?”

Bài viết liên quan  8 thực phẩm không đội trời chung với các khối u, nhắc nhau nhớ ăn thường xuyên

Hà không nói gì với Hưng, cô chỉ nhìn cô gái. “Cô là ai?” Hà hỏi, giọng cô lạnh lùng.

Cô gái mỉm cười. “Dạ, em là em họ của anh Hưng. Em tên là Linh. Em mới lên chơi được mấy hôm.”

Hà sững sờ. Em họ sao? Cô đã hiểu lầm sao?

Hưng nhìn Hà, ánh mắt anh lộ rõ vẻ khó xử. “Hà à, em hiểu lầm rồi. Linh là em họ anh.”

Hà cảm thấy một sự hổ thẹn dâng trào trong lòng. Cô đã vội vàng kết luận, đã vội vàng tin rằng Hưng có người mới.

“Em xin lỗi,” Hà nói, giọng cô lí nhí. “Em… em tưởng…”

“Không sao đâu,” Hưng nói, giọng anh nhẹ nhàng. “Em vào nhà đi.”

Hà bước vào nhà. Cô nhìn xung quanh. Căn hộ vẫn như xưa, nhưng không khí thì lại khác. Không có sự căng thẳng, không có sự ngột ngạt.

Hưng và Hà ngồi đối diện nhau. Linh, em họ Hưng, đã đi vào phòng trong để lại không gian riêng cho họ.

“Hà à, em gọi điện cho anh tối qua sao?” Hưng hỏi, giọng anh trầm ấm.

Hà gật đầu. “Dạ vâng.”

“Anh xin lỗi,” Hưng nói. “Lúc đó anh đang tắm, Linh nghe điện thoại hộ anh.”

Hà cúi gằm mặt. “Em xin lỗi. Em đã hiểu lầm anh.”

“Không sao đâu,” Hưng nói. “Anh biết em đang buồn. Anh cũng vậy.”

Hưng hít một hơi thật sâu. Anh nhìn Hà, ánh mắt anh đầy vẻ hối hận. “Hà à, anh xin lỗi em. Anh đã sai rồi. Anh đã không giữ lời hứa với em. Anh đã để em phải chịu đựng một mình.”

Nước mắt Hà bắt đầu lăn dài. Cô đã chờ đợi lời xin lỗi này từ rất lâu rồi. “Anh biết anh sai rồi sao?” Hà nói, giọng cô nghẹn ngào. “Lúc em cần anh nhất, anh lại ở đâu? Anh có biết em đã phải chịu đựng những gì không?”

“Anh biết,” Hưng nói, giọng anh run rẩy. “Anh đã rất hối hận. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày qua. Anh đã là một người chồng tồi tệ. Anh đã không bảo vệ được em, không bảo vệ được con.”

“Mẹ anh thì sao?” Hà hỏi. “Mẹ anh vẫn nghĩ em là người không biết điều sao?”

“Mẹ cũng đã nhận ra rồi,” Hưng nói. “Sau khi em đi, mẹ anh cũng buồn lắm. Mẹ anh đã nhận ra mình sai rồi. Mẹ anh nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng mình nữa.”

Hà im lặng một lúc. Cô nhìn Hưng, ánh mắt cô không còn sự căm hận nữa, mà thay vào đó là sự mệt mỏi. “Anh à, em đã rất đau lòng. Em đã nghĩ, cuộc hôn nhân này của chúng ta sẽ không thể nào hàn gắn được nữa.”

“Anh biết,” Hưng nói, giọng anh đầy vẻ cầu xin. “Nhưng em ơi, hãy cho anh một cơ hội. Anh hứa sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng điều gì nữa. Anh hứa sẽ luôn đứng về phía em. Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ. Anh sẽ tìm cách để mẹ sống riêng nếu bà vẫn muốn can thiệp.”

Hà hít một hơi thật sâu. Cô biết, việc tha thứ không hề dễ dàng. Nhưng cô cũng biết, cô không muốn đánh mất đi cuộc hôn nhân này. Cô vẫn yêu Hưng, dù anh đã từng làm cô tổn thương.

“Anh hứa sẽ luôn đứng về phía em sao?” Hà hỏi, giọng cô vẫn còn chút nghi ngờ.

“Anh hứa,” Hưng nói, ánh mắt anh nhìn Hà đầy vẻ chân thành. “Anh sẽ không bao giờ để em phải một mình nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái thật tốt. Chúng ta sẽ xây dựng lại gia đình của chúng ta.”

Bài viết liên quan  Không thể ngờ 3/9 th;;ủ khoa cả nước là của tỉnh này?

Hà khẽ gật đầu. Cô đứng dậy, bước đến gần Hưng, ôm anh vào lòng. Nước mắt cô vẫn chảy dài, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của sự tha thứ, và của cả một chút hy vọng.

Cuộc gọi tưởng chừng là hiểu lầm đã trở thành cơ hội để cả hai giãi bày. Nó đã kéo họ lại gần nhau hơn, đã giúp họ nhận ra rằng, dù có những hiểu lầm, những mâu thuẫn, thì tình yêu vẫn còn đó, và quan trọng hơn cả là họ không muốn mất nhau.

Hưng quay trở lại nhà mẹ đẻ của Hà, đón vợ con về. Anh nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình. Anh giải thích cho mẹ hiểu về cảm xúc của Hà, về mong muốn của hai vợ chồng. Bà Mai, sau những ngày tháng vắng bóng Hà và bé My, đã nhận ra sai lầm của mình. Bà hứa sẽ thay đổi, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con cái nữa. Bà cũng đã chủ động tìm một căn hộ nhỏ gần đó để sống riêng, để tạo không gian riêng tư cho vợ chồng Hưng.

Cuộc sống của Hà và Hưng dần trở lại quỹ đạo. Mối quan hệ của họ trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ đã cùng nhau trải qua một biến cố lớn, và họ đã học được cách trân trọng nhau hơn. Hưng trở thành một người chồng, người cha tốt hơn. Anh dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, quan tâm đến Hà và bé My. Anh luôn lắng nghe Hà, luôn đứng về phía cô.

Hà cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Cô không còn phải chịu đựng những áp lực từ mẹ chồng nữa. Cô được sống trong một không gian riêng tư, được tự do làm những điều mình yêu thích. Cô và Hưng thường xuyên dành thời gian cho nhau, cùng nhau chăm sóc bé My.

Câu chuyện của Hà và Hưng là một minh chứng cho thông điệp: Nếu còn yêu, đừng buông tay quá sớm – đôi khi, quay đầu là cách để tìm lại nhau. Họ đã từng đứng trên bờ vực của sự đổ vỡ, nhưng vì tình yêu còn đó, vì sự thấu hiểu và lòng tha thứ, họ đã tìm lại được nhau.

Mỗi khi nhìn bé My hồn nhiên chơi đùa, nhìn Hưng đang cười nói vui vẻ bên cạnh, Hà lại cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô tin rằng, với tình yêu thương và sự thấu hiểu, họ sẽ vượt qua được tất cả.

Họ đã học được rằng, trong hôn nhân, sự giao tiếp là vô cùng quan trọng. Sự im lặng, sự né tránh chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Và rằng, tình yêu, nếu được nuôi dưỡng và trân trọng, có thể vượt qua mọi sóng gió, mọi thử thách.

Giờ đây, mỗi buổi sáng thức dậy, Hà lại cảm thấy một niềm hạnh phúc dâng trào. Cô biết, cô đã tìm lại được mái ấm của mình, và cô sẽ trân trọng nó, bảo vệ nó bằng tất cả những gì cô có. Cuộc sống của họ không còn là những tranh cãi, những giọt nước mắt, mà là những tiếng cười, những cái ôm ấm áp, và một tình yêu vững bền, được xây dựng lại từ những đổ vỡ, nhưng lại càng thêm kiên cố và sâu sắc.