
Giông bão qua đi, tình người ở lại
Một ngày sau vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 tại Hạ Long, dư âm đau buồn vẫn còn đó: không chỉ là những thi thể chưa tìm thấy, mà còn là nỗi ám ảnh khôn nguôi của những người may mắn sống sót. Giữa biển khơi, giữa những cơn giông bất ngờ, họ không chỉ chiến đấu để sống — mà còn để thương nhau.
Chuyến du lịch hè vui vẻ chỉ biến thành bi kịch trong phút chốc: “vài phút trước còn nắng, vài phút sau thì giông tố bất ngờ”, theo Diệp Nguyễn – người có người thân vừa rời cảng Hạ Long một ngày trước. Vụ tai nạn khiến cả những người khỏe mạnh nhất cũng chới với, làm bàng hoàng cộng đồng mạng và người sống sót.
Danh sách tử nạn chứa đựng nhiều hoàn cảnh: trẻ em, người già, cha mẹ và những đôi tay vừa kịp ôm nhau trên boong. Hình ảnh một thanh niên cứu mẹ và bạn, nhưng không cứu được bạn gái – khiến ngay cả người kiên cường nhất cũng bật khóc.
Nỗi đau mất mát vốn đã quá lớn. Điều khiến dư luận thêm xót xa là những câu hỏi đầy hoài nghi được gán lên vai các nạn nhân: “Tại sao?”, “Sao lại quyết định đi trong ngày hôm ấy?”. Trong khi chính những người đứng ngoài không hiểu hết hoàn cảnh, việc bắt họ phải giải thích chẳng khác gì đặt thêm vết thương vào tim những người đã chịu mất mát.
Giờ đây, cộng đồng cần nhìn nhận đúng – không ai có lỗi trong khoảnh khắc chọn sinh tồn. Các chuyên gia, lực lượng cứu hộ đã nỗ lực hết mình. Họ xứng đáng nhận được sự cảm thông, không phải những phán xét vô cảm.
Chúng ta có thể không thay đổi được tai họa, nhưng có thể chọn cách đi qua nó: bằng lòng tử tế, sự sẻ chia và tình thương “ở lại”. Bằng hành động nhỏ như lời chia sẻ, tiếng cầu nguyện, và thái độ trân trọng nỗi đau những người đang gồng gánh mất mát.
Xin cúi đầu cầu nguyện cho những sinh mạng vô tội bị mất, cầu mong linh hồn các em nhỏ được yên nghỉ.
Xin không để những người sống sót gánh thêm tội lỗi khi họ chỉ đơn giản là may mắn hơn trong phút chốc.
Xin trân trọng đội cứu hộ – những người lặn sâu giữa hiểm nguy để tìm lấy sự bình an cho gia đình người mất.
Và khi giông tố qua đi, dù u ám đến đâu, chúng ta đưa nhau bước tiếp bằng tình người – đó chính là điều đẹp đẽ nhất người Việt Nam có thể làm, giữa những nỗi đau chưa kịp nguôi.