Em trai út mua nhà thiếu tiền liền hỏi mượn 2 chị, chị cả nghe xong cho ngay cả nửa tỷ, chị hai chỉ lặng lặng đưa cho vại dưa chua loét

Em trai út mua nhà thiếu tiền liền hỏi mượn 2 chị, chị cả nghe xong cho ngay cả nửa tỷ, chị hai chỉ lặng lặng đưa cho vại dưa chua loét
Em trai út mua nhà thiếu tiền liền hỏi mượn 2 chị, chị cả nghe xong cho ngay cả nửa tỷ, chị hai chỉ lặng lặng đưa cho vại dưa chua loét

Tôi là út trong nhà, trên có hai chị gái.
Lúc ba mẹ mất, hai chị thay nhau cưu mang tôi ăn học, nhưng tính tình mỗi người mỗi khác:
Chị cả thì sòng phẳng, ưa thể hiện. Chị hai thì ít nói, sống giản dị, đôi khi có phần hơi… cổ hủ.

Năm tôi cưới vợ, hai vợ chồng chật vật mãi vẫn chưa mua được nhà.
Đúng lúc bên vợ ép “có nhà mới cưới”, tôi đành liều gọi cho hai chị mượn tiền.

Chị cả không hỏi một câu, liền chuyển cho tôi 500 triệu, còn cười khẩy:

“Lấy được nhà là nhờ chị. Sau này làm ăn có thì nhớ nha!”

Còn chị hai…
Nghe tôi nói xong, chỉ im lặng.
Hôm sau, đúng giờ trưa, chị xách lên cho tôi… một vại dưa chua.
Loại dưa chị hay muối – vàng khè, hăng hắc, bốc mùi, tôi còn từng lén nói với vợ là “thứ này cho cũng không ai thèm”.

Chị hai dúi vại dưa vào tay tôi, chỉ nói một câu:

“Muốn ăn thì ăn, không thì để dành khi nào cần…”

Tôi nghệt mặt ra.
Không lẽ chị ruột lại keo kiệt đến thế? Một lời an ủi còn chẳng có.

Từ đó, tôi cắt dần liên lạc với chị hai.
Tôi thầm nghĩ: “Đời đúng thật, giàu nghèo rõ ràng mới biết lòng người.”

Rồi 3 năm sau…

Vợ chồng tôi mở quán ăn, rồi dịch bệnh ập đến, phá sản trắng tay.
Vay ngân hàng mua nhà nên giờ bị siết nợ, giấy tờ nhà đất đã bị cầm cố từ bao giờ mà tôi giấu vợ không dám nói.

Bài viết liên quan  Xử lý vụ va chạm giao thông phát hiện 2 người mua bán trái phép ma tuý

Tối hôm đó, tôi dọn nhà, vô tình dọn đến kho bếp thì vấp phải… vại dưa cũ.
Tôi bật nắp ra, định vứt đi — thì thấy dưới đáy có một lớp túi nilon bọc kín, dày cộp.

Tôi mở ra… rồi tim như ngừng đập.

Bên trong là một sấp tiền mặt cũ kỹ, kèm theo một cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ đồng đứng tên tôi.
Kẹp giữa là tờ giấy ghi tay:

“Nếu ngày nào đó em thật sự cần, em sẽ mở được nó.
Gửi em trai út, chị hai.”

Tôi ngồi bệt xuống nền, tay run run.
Hóa ra chị không keo kiệt, mà chỉ sợ tôi khi có tiền sẽ tiêu hoang, sẽ không trân trọng như chị từng thấy.

Vại dưa không chỉ chứa tiền, mà còn chứa niềm tin và cả sự tinh tế của một người phụ nữ sống cả đời tiết kiệm, nghĩ cho em.

Ngay hôm sau, tôi mang toàn bộ số tiền đi thanh toán khoản nợ cuối cùng.
Xong xuôi, tôi tự lái xe về quê, vào đúng giờ cơm trưa.

Chị hai vẫn ngồi trên chiếc ghế tre cũ, đang gắp dưa cho mẹ chồng già.
Tôi đặt một vali chứa 1 tỷ đồng lên bàn, cúi người thật sâu:

“Chị… em đã ăn hết vại dưa rồi.
Cảm ơn chị vì đã cho em… không chỉ là tiền, mà là bài học mà cả đời này em không quên được.”