
Hôm ấy, tôi lên thành phố thăm vợ chồng con gái. Trước khi đi, nó dặn:
“Mẹ cứ nghỉ ngơi, lên đến nơi có mẹ chồng con lo hết, bà đảm đang lắm…”
Nghe vậy tôi cũng yên tâm, còn thầm mừng cho con có được nhà chồng tử tế. Nhưng vừa bước chân đến cửa, tôi suýt không nhận ra bà thông gia — tóc tai rối bù, tay xách nặng nề túi rác, quần áo loang lổ mùi thức ăn. Bên trong nhà, con gái tôi ngồi salon, tay cầm chén chè bưởi, chân gác lên bàn như bà hoàng, cười nói tíu tít với bạn qua điện thoại.
Tôi còn tưởng mình vào nhầm nhà.
Tôi hỏi khẽ:
“Ủa, mẹ chồng con không ở nhà hả con?”
Nó quay ra tỉnh bơ:
“Đang nấu bếp, mẹ hỏi gì kỳ vậy? Tự nhiên đòi nghỉ hưu, cuối cùng con rể con lại gạ bà lên ở chung trông nhà hộ!”
Tôi trố mắt.
“Mẹ chồng con nấu bếp? Còn con thì…?”
Nó thản nhiên:
“Thì con đi làm cả ngày, mệt chứ bộ. Với lại con nấu ăn dở, mẹ chồng con đâu có cho đụng vô bếp. Cũng tiện!”
Lúc ấy, bà thông gia từ bếp bước ra, mồ hôi nhễ nhại, tay bưng nồi canh nóng hổi, miệng vẫn nở nụ cười mệt mỏi:
“Mời chị ngồi, tui nấu xong rồi, chị ăn cơm luôn nghen.”
Tôi không chịu nổi nữa, lao thẳng xuống bếp, gạt mâm cơm sang một bên rồi hỏi thẳng:
“Chị nói thật cho tôi nghe, chị sống ở đây là tự nguyện hay bị ép? Sao nhìn chị như người giúp việc vậy hả?”
Bà thông gia run run, nhưng chưa kịp nói thì tiếng điện thoại của tôi vang lên. Là cô hàng xóm cạnh nhà con gái gọi đến.
“Chị ơi, chị đang ở nhà con Lan phải không? Tôi tính nói lâu rồi mà sợ chị buồn. Mẹ chồng nó lên trông nhà chứ có sung sướng gì đâu. Đi siêu thị thì con rể nhờ mua cả chục túi đồ, rửa xe, trông cháu, lau nhà, nấu ăn, tối đến lại chui vô cái phòng kho ngủ. Có hôm lạnh quá tôi còn đem cái chăn cũ sang… tội bà ấy lắm!”
Tôi sững người. Quay ra thì bà thông gia lặng lẽ gục mặt xuống, nước mắt rơi vào mâm cơm còn bốc khói.
“Tôi… không muốn làm phiền con cái. Chúng nó bảo tôi lên ở, tôi nghĩ mình còn khoẻ, làm được thì giúp… Nhưng giờ tôi thèm được nghỉ một ngày… cũng khó.”
Con gái tôi thấy tôi nhìn, vội chống chế:
“Mẹ… mẹ đừng nghe hàng xóm nói linh tinh. Mẹ chồng con tự nguyện mà…”
Tôi thở dài, kéo ghế ngồi xuống cạnh bà thông gia, cầm tay bà thật chặt:
“Từ mai, chị không cần ở đây nữa. Về quê nghỉ ngơi với tôi. Ai đời con cái để mẹ già thành người hầu hạ vậy?”
Và hôm sau, bà thông gia thật sự gói ghém đồ đạc rời khỏi căn nhà ấy, đi trong sự ngơ ngác của cả con gái tôi và con rể.
Còn tôi thì không nói một lời, chỉ để lại đúng một tờ giấy:
“Làm cha mẹ, không ai tiếc công. Nhưng có con cái thế này, sống thêm cũng chỉ thấy buồn thôi.”