
Tôi tên là bà Trần Thị Bảy, 72 tuổi. Chồng mất sớm, tôi tần tảo nuôi 4 con ăn học nên người. Đứa làm bác sĩ, đứa giảng viên, đứa kỹ sư, đứa thì mở spa, thu nhập đều hơn trăm triệu/tháng.
Căn nhà 3 tầng ở Quận 3 là mồ hôi nước mắt tôi chắt chiu gần nửa đời.
Nhưng khi tôi già yếu, huyết áp cao, hay quên… thì bữa cơm gia đình bắt đầu vắng tiếng cười, thay vào đó là những lời này:
“Má ở với tụi con 1 tháng thôi, rồi đổi nhà.”
“Má để nhà lại cho ai đi, chứ má ở riết làm sao lo được.”
“Đừng làm khổ tụi con, tụi con còn con cái nữa…”
Tôi nghe riết… tự viết đơn xin vào viện dưỡng lão tư nhân, trả phí bằng việc thế chấp sổ đỏ.
Phòng tôi có 2 giường, điều hòa, camera giám sát. Con cháu gửi tiền đều đặn, nhân viên thì luôn “lịch sự đúng mực”. Nhưng chỉ cần sống ở đây lâu hơn 2 tuần là nhận ra:
Cụ bà phòng bên đột nhiên mất tích, viện bảo “đã xuất viện”, nhưng con gái bà thì kêu:
“Má tui chưa bao giờ được viện cho xuất viện!”
Cụ ông khác ngã gãy tay trong nhà tắm, nhưng viện viết báo cáo là “bị chuột rút nhẹ”.
Một cụ bà mê sổ đỏ, tối ngày mang khoe “má có căn nhà to lắm”, 2 hôm sau… cụ nhập viện rồi không bao giờ trở lại.
Tôi bắt đầu ghi lại tất cả những gì mắt thấy tai nghe, bỏ vào cuốn sổ nhật ký giấu dưới đáy valy.
Sinh nhật lần thứ 73, tôi không mong đứa nào đến. Ba đứa gửi bánh và vài trăm nghìn. Đứa con út – Thảo, sống tại nước ngoài – thì gọi điện rất lâu, nghe tôi khóc, hỏi một câu khiến tôi giật mình:
“Má ơi, má nói thật, má có bị ép ký giấy gì không?”
Tôi lắp bắp: “Không, đâu có…”, nhưng tay thì run. Vì 2 tuần trước, viện có đưa tôi một tập giấy, bảo là “cam kết chăm sóc lâu dài”, tôi đọc không rõ chữ, nên ký đại.
Thảo nói nhỏ trong điện thoại:
“Má đừng sợ, con sẽ điều tra.”
Công an phường phối hợp với điều tra hình sự. Họ đọc lệnh khám xét viện dưỡng lão Thiên Ân vì nghi vấn “lợi dụng người già yếu để chiếm đoạt tài sản có tổ chức.”
Cả viện rúng động.
Họ mở máy tính, lục hồ sơ, đối chiếu chữ ký từng cụ với giấy tờ nhà đất. Có hơn 8 cụ đã “tự nguyện hiến tặng nhà cho viện”… nhưng khi gọi người nhà đến thì tất cả đều sững sờ: chữ ký là giả, hoặc cụ không hề nhớ đã ký.
Riêng tôi, hồ sơ sổ đỏ nhà đang bị “cầm cố” tại ngân hàng, đứng tên… giám đốc viện Thiên Ân!
Hôm công an triệu tập người nhà lên làm việc, tôi ngỡ con mình sẽ lo lắng, an ủi. Nhưng họ đến với ánh mắt phẫn nộ:
“Má ký nhà cho tụi nó mà không hỏi tụi con à?”
“Bây giờ nhà không còn, ai gánh nợ?”
“Má có biết vì má mà tụi con mất mặt cỡ nào không?”
Tôi ngồi lặng câm. Cả người chỉ còn tiếng thở nặng nề
Ngày tôi từ viện về, căn nhà bị ngân hàng niêm phong, tôi tạm về ở nhờ nhà trọ nhỏ tại Quận 9. Người lo cơm nước cho tôi hằng ngày, dắt tôi đi bệnh viện, trả bớt nợ ngân hàng — lại là con Thảo.
Ngày xưa, tôi từng cấm nó quen bạn trai ngoại đạo, từng từ mặt nó vì lấy chồng ngoại. Nhưng hôm nay, chính nó là người nói nhỏ bên tai tôi:
“Má không còn gì cũng không sao. Má còn con.”
“Mấy người kia, họ chưa bao giờ cần má – chỉ cần căn nhà má để lại.”
Tôi ôm nó, nước mắt rơi không ngừng.
Tôi từng có tất cả. Con thành đạt, nhà khang trang, tưởng sẽ sống tuổi già thong dong.
Nhưng hóa ra… cuối cùng cái người già cần không phải căn nhà to, không phải tấm bằng bác sĩ của con… mà là một tấm lòng đủ rộng để đón mẹ già khi không còn gì.