
Bác dâu khóc lụt cả nhà trong đám tang của bà nội, ai cũng nghĩ bác là người tình cảm nhất họ. Bác cứ ngồi ôm quan tài, gào: “Mẹ ơi, mẹ đi rồi con sống làm sao nổi…” làm họ hàng rưng rưng, mấy dì còn bảo:
– “Nó lấy chồng mà thương mẹ chồng như mẹ đẻ, hiếm có.”
Vậy mà vừa đưa bà ra đồng xong, bác đã phóng như bay về nhà trước mọi người, chui tọt vào buồng, mở tủ xin vội cái áo khoác cũ của bà. Nhưng chỉ vài giây sau, khi bác hí hửng phanh áo ra giữa nhà thì cả họ “ối dồi ôi” đồng loạt đứng hình…
Chuyện là thế này.
Bà nội tôi mất ở tuổi 87, để lại 5 người con và một đàn cháu chắt. Trong suốt những năm cuối đời, bà sống cùng bác cả – tức vợ chồng bác dâu cả. Bác dâu là người nổi tiếng ăn nói khéo léo, ra ngoài thì đon đả lễ phép, trong nhà thì chăm bà kỹ từng miếng cơm giấc ngủ.
Tang lễ của bà diễn ra long trọng. Người đến viếng kín cả sân. Bác dâu quỳ cạnh linh cữu, vừa khóc vừa gọi “Mẹ ơi ơi ơi”, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt. Ai nhìn cũng phải thốt lên:
– “Thế này là sống có tình có nghĩa thật sự!”
Nhưng đấy là mặt ngoài thôi.
Vừa xong phần hạ huyệt ngoài đồng, ai nấy còn đang ở lại phần mộ lau dọn, thì bác dâu lấy cớ “mệt quá, muốn về nhà trước”. Tôi thì vô tình cũng theo xe về sớm, vào đến cửa thì thấy bác chạy thẳng vào phòng bà nội – không thắp hương, không mở đèn, mà nhào ngay vào tủ gỗ cũ nơi bà hay để đồ.
Tôi tò mò đứng nấp ngoài cửa.
Bác rút ra một cái áo khoác màu nâu bạc phếch, lật lật từng lớp lót bên trong, rồi bỗng hét toáng lên:
– “Ối dồi ôi… đúng là có! Trời ơi trời ơi trời ơi!!!”
Cả họ vừa vào đến cửa đã giật mình.
Bác đứng giữa nhà, tay giơ cao một xấp sổ đỏ và hai cuốn sổ tiết kiệm, miệng thì gào toáng lên:
– “Bà cho tôi! Bà bảo cái áo này là của hồi môn! Có chữ ký đây này!”
Ai nấy chết sững.
Bác cả – chồng bác dâu – mặt đỏ gay gắt, giật phăng xấp giấy trên tay vợ, trợn mắt:
– “Em điên à? Chưa gì đã moi của người chết! Bà có di chúc để lại cho cả nhà cơ mà!”
Bác dâu vùng vằng:
– “Bà nói với em bao lần là cái áo đó để lại riêng cho em! Cả đời em chăm bà, bà thương em nhất! Giờ mấy trăm triệu và mảnh đất vườn ai cũng đòi chia, sao bà không cho riêng em!? Em xứng đáng!”
Mọi người nhao nhao, có người còn chụp cả ảnh lại, có người lẩm bẩm:
– “Khóc lóc thế mà hóa ra khóc vì cái áo chứa tài sản…”
– “Khôn như bác thì ai mà chịu được…”
– “Chưa kịp hết tuần mà đã thế này…”