Về muộn 5 tiếng, mẹ chồng quát: “12 người đang đợi mày nấu cơm!” – Tôi làm một việc khiến cả nhà phải sốc…

Về muộn 5 tiếng, mẹ chồng quát: “12 người đang đợi mày nấu cơm!” – Tôi làm một việc khiến cả nhà phải sốc…
Về muộn 5 tiếng, mẹ chồng quát: “12 người đang đợi mày nấu cơm!” – Tôi làm một việc khiến cả nhà phải sốc…

Về muộn 5 tiếng, mẹ chồng qu//át: “12 người đang đợi m/ày nấu cơm!” – Tôi làm một việc khiến cả nhà phải s//ốc…

Tôi về làm dâu nhà chồng đã ba năm, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thực sự được xem là người nhà. Dù cố gắng hết lòng, tôi vẫn luôn là người “phải có mặt đúng giờ”, “phải nấu cho đủ 7 món” và “phải biết điều”. Làm dâu trong một gia đình ba thế hệ, với 12 con người luôn có mặt trong mỗi bữa ăn, quả là thử thách không nhỏ.

Ngày hôm đó, tôi xin phép đi làm sớm để giải quyết việc cơ quan, nhưng lại bị giữ lại họp đột xuất. Tôi cố gắng gọi điện cho chồng để báo sẽ về muộn, nhưng anh chỉ nhắn đúng một câu: “Cố mà về sớm, nhà đang có giỗ”.

Tôi rời khỏi công ty lúc 6 giờ tối, về đến nhà thì đã gần 7 giờ. Vừa bước qua cánh cổng, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng vang lên từ trong bếp:
– “Giờ này mới về? Cô nghĩ nhà này là khách sạn chắc? 12 người đang ngồi chờ cô nấu cơm đấy!”

Tôi đứng chết lặng. Trong đầu chỉ có một câu hỏi: “Tại sao chỉ mình tôi phải chịu trách nhiệm cho cả gia đình lớn như vậy?” Mọi người ngồi quanh mâm cơm, không ai nói gì, nhưng ánh mắt thì nhìn tôi như thể tôi là người có tội.

Bài viết liên quan  Phương Mỹ Chi nói điều tiếc nhất Sing! Asia, lý do khiến cô khóc nức nở khi thua

Tôi không đáp lại. Tôi chỉ lẳng lặng đi thẳng vào phòng, thay quần áo, rửa mặt. Mẹ chồng quát lớn từ bếp:
– “Còn bày đặt thay đồ nữa! Không mau nấu thì định để cả nhà nhịn à?”

Tôi bước ra, nhìn thẳng vào mắt mọi người, giọng bình thản:
– “Từ hôm nay, con xin phép không đảm nhận việc nấu nướng cho cả nhà nữa.”

Cả nhà sững sờ. Chồng tôi lập tức đứng dậy, cau mày:
– “Em nói cái gì vậy? Em là dâu, không nấu thì ai nấu?”

Tôi mím môi, lấy trong túi một tờ giấy, đặt xuống bàn.
– “Đây là chi tiết công việc nội trợ tôi đã đảm nhận suốt 3 năm: từ đi chợ, nấu nướng, rửa chén, lau dọn, giặt đồ… Tất cả, không một ai trong nhà từng chia sẻ. Con làm hết. Giờ, con xin nghỉ.”

Mẹ chồng giận dữ đập mạnh lên bàn:
– “Cô muốn làm loạn cái nhà này à? Cô không coi ai ra gì!”

Tôi gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh:
– “Con chưa từng coi thường ai, chỉ là mọi người đã quá quen với việc con phải gánh tất cả. Hôm nay, con chỉ muốn đòi lại sự công bằng.”

Tôi quay sang chồng:
– “Anh từng nói sẽ bảo vệ em, nhưng suốt 3 năm qua, anh chưa từng đứng về phía em một lần. Em làm dâu, không có nghĩa là phải trở thành người giúp việc không công.”

Bài viết liên quan  8 dấu hiệu bất thường cảnh báo uпg thư cổ t.ử cung, chị em cần biết sớm

Mẹ chồng định nói tiếp, nhưng bố chồng cất tiếng:
– “Thôi đủ rồi! Mọi người ở đây đều trưởng thành cả, ai cũng biết nấu cơm, biết dọn dẹp. Con dâu nói không sai. Mỗi người nên chia sẻ một phần công việc trong nhà.”

Cả nhà im lặng. Em chồng tôi lí nhí:
– “Chị… em xin lỗi. Thật ra em cũng thấy chị vất vả, mà không biết phải giúp thế nào…”

Tôi quay người, bước vào bếp, mở tủ lạnh, đặt lên bàn từng món đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua: thịt ướp, rau đã rửa, canh đã hầm nửa chừng.
– “Nếu mọi người muốn ăn, thì chỉ cần bật bếp lên, nấu là xong. Con đã chuẩn bị cả rồi.”

Rồi tôi trở về phòng. Đêm hôm đó, tôi không nấu gì, cũng không nghe ai gọi. Chồng tôi vào phòng muộn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên tôi.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, căn bếp đã gọn gàng. Bữa sáng đơn giản với cháo trắng và trứng luộc đặt trên bàn. Bên cạnh là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ của mẹ chồng:

“Mẹ chưa từng nghĩ con phải chịu nhiều đến vậy. Mẹ sẽ học cách thay đổi. Cảm ơn con.”

Tôi cầm tờ giấy, lòng nghẹn ngào. Đôi khi, chỉ một lần đứng lên, bạn không chỉ thay đổi vị trí của mình – mà còn thay đổi cả suy nghĩ của những người xung quanh.

Bài viết liên quan  Giá vàng sáng hôm nay (30-7-2025)