
Ngày tôi lấy chồng, dù đám cưới không rình rang, tổ chức chỉ gọn gàng ở quê nhưng cũng có hơn 20 mâm, toàn những người thân thiết. Một trong những người bạn thân nhất của tôi, Lan, dù sống xa, nhưng vẫn gọi điện đến và bảo:
– “Mình đưa cả nhà về mừng cho cậu, đỡ bù chi phí nha!”
Tôi mừng lắm, nghĩ rằng bạn bè thân thiết sẽ giúp đỡ khi mình cần. Bàn của Lan ngồi 5 người, đều là người lớn. Bữa tiệc vui vẻ, món ăn tươm tất, cả nhà ăn uống xôm tụ. Lan không chỉ ăn mà còn gói bánh và lấy thêm đồ ăn mang về, tôi cảm thấy rất vui vì sự quan tâm này.
Nhưng khi tôi đếm phong bì, tôi đứng sững lại khi chỉ thấy 500k. Mỗi mâm tiệc hơn 2 triệu, vậy mà bàn của Lan chỉ góp có 500k. Thêm vào đó, tôi lại nhớ lúc Lan khóc lóc vay tôi tiền khi làm ăn khó khăn, giờ thì chỉ có vậy. Không nói gì, tôi chỉ cảm thấy một sự thay đổi trong lòng, nhận ra mình không còn “thân thiết” như tôi từng nghĩ.
Rồi tới khi Lan tổ chức đám cưới. Lễ cưới hoành tráng, đắt đỏ ở một khách sạn 5 sao, mời rất nhiều bạn bè và đối tác. Sau khi gửi thiệp, Lan nhắn riêng cho tôi:
– “Cậu mừng giúp mình nha, mình bỏ gần 500 triệu ra tổ chức đám cưới, thật sự vỡ mặt rồi.”
Tôi không có gì để nói, chỉ gật đầu và mỉm cười. Đến ngày cưới, tôi cùng chồng và gia đình dắt theo 5 người, gồm bố mẹ chồng và em trai chồng. Chúng tôi ngồi bàn gần sân khấu, ăn uống vui vẻ trong không khí sang trọng.
Bữa ăn ngon, phục vụ chu đáo, tôi vẫn cười nói, mọi chuyện diễn ra như không có gì. Đến phần MC đọc tên những người gửi phong bì mừng, tôi chủ động đưa phong bì cho người dẫn chương trình. Khi MC đọc:
– “Gia đình chị Mai – bạn thân cô dâu: gửi phong bì 500 nghìn đồng…”
Cả hội trường bất ngờ. Lan đang cười vui vẻ thì ngay lập tức mặt cô ấy biến sắc. Cô sững lại một lúc, rồi sượng trân khi nhìn tôi.
Tôi nhìn Lan, cười nhẹ:
– “Mình chỉ trả lại những gì cậu đã cho mình.”
Tối đó, Lan nhắn tin trách móc tôi:
– “Cậu thật quá đáng, mừng có 500k cho 5 người? Cậu làm vậy là quá đấy!”
Tôi không trả lời ngay mà chỉ gửi lại cho Lan bức ảnh chụp phong bì từ đám cưới của tôi, với dòng chữ:
– “Mình chỉ trả lại đúng những gì cậu đã cho mình. Không hơn, không kém.”
Lúc này, Lan mới nhận ra, không chỉ là một phong bì, mà chính là sự đánh giá và tôn trọng trong mọi mối quan hệ. Cô ấy đã bàng hoàng và tự hỏi liệu mình có vô tình bỏ quên sự công bằng trong cuộc sống.
Kết thúc bất ngờ:
Sau đó, một tháng, Lan gọi điện cho tôi với giọng khẩn khoản:
– “Cậu ơi, mình xin lỗi. Thực sự mình không nghĩ… tất cả những gì cậu làm cho mình. Mình thật sự hối hận.”
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười và trả lời:
– “Cậu à, đừng lo. Quan trọng là sau này mỗi chúng ta đều học được cách trân trọng sự sòng phẳng và công bằng.”
Lúc này tôi nhận ra, cái kết của sự sòng phẳng không