
Nắng tháng tư rải đều trên những mái ngói cũ kỹ, nhuộm vàng cả con hẻm nhỏ quen thuộc. Trong căn nhà cấp bốn đơn sơ, Hiền, người phụ nữ 38 tuổi với đôi mắt ẩn chứa nỗi lo âu, đang đứng bên giường bệnh của mẹ chồng. Bà vừa trút hơi thở cuối cùng sau nhiều năm chống chọi với bệnh tật, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những đứa con.
Mẹ chồng Hiền là một người phụ nữ tần tảo, hiền hậu, là trụ cột tinh thần của gia đình. Bà đã dành cả cuộc đời để chăm sóc chồng và nuôi nấng ba người con khôn lớn. Ông Bình, bố chồng Hiền, năm nay đã 80 tuổi, là một người đàn ông hiền lành, nhưng từ sau khi vợ mất, ông trở nên yếu ớt hơn, lãng đãng hơn.
Trước khi mất, mẹ chồng đã nắm tay Hiền, giọng bà thều thào: “Hiền à, sau này mẹ không còn nữa, con phải thay mẹ chăm sóc bố cho thật tốt nhé. Bố già rồi, yếu rồi.”
Hiền đã gật đầu, nước mắt cô tuôn rơi. Cô yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ, và cô sẽ làm tất cả những gì có thể để chăm sóc bố chồng.
Sau tang lễ, anh cả tên Hùng, người con trai trưởng, và chị dâu tên Mai đã quyết định đưa ông Bình về sống chung. Hùng là một người đàn ông khá thành đạt, nhưng lại có tính cách gia trưởng, và có phần thực dụng. Mai, vợ Hùng, là một người phụ nữ khéo léo, nhưng lại rất biết tính toán.
Hiền và chồng cô, Long, người con út, sống ở một thành phố khác. Long là một kỹ sư xây dựng, Hiền là giáo viên. Cuộc sống của họ tuy không quá dư dả, nhưng cũng đủ đầy, bình yên. Họ thường xuyên gọi điện hỏi thăm bố, và thỉnh thoảng lại về thăm ông.
Ban đầu, Hiền và Long cảm thấy yên tâm khi thấy bố được anh cả và chị dâu đón về chăm sóc. Họ nghĩ rằng ông sẽ được sống những ngày tháng cuối đời trong sự ấm áp, yêu thương của con cháu.
Nhưng rồi, một lần về thăm bố, Hiền đã vô tình phát hiện ra sự thật kinh hoàng.
Đó là một buổi chiều nắng gắt, Hiền một mình về thăm bố chồng mà không báo trước. Khi cô bước vào nhà anh Hùng, cô thấy ông Bình đang ngồi lủi thủi một mình trong căn phòng nhỏ, ẩm thấp. Bữa cơm trưa của ông chỉ có một bát cơm trắng và một đĩa rau luộc.
“Bố ơi, bố ăn gì vậy?” Hiền khẽ hỏi, lòng cô thắt lại.
Ông Bình ngẩng đầu lên, nhìn Hiền, đôi mắt ông ấy có vẻ mệt mỏi. “À, bố ăn tạm thôi con ạ. Con Hùng với con Mai bận đi làm, không có thời gian nấu cơm cho bố.”
Hiền cảm thấy xót xa. Cô biết, Hùng và Mai không hề bận rộn đến mức không có thời gian nấu cơm cho bố. Họ chỉ đơn giản là ngó lơ ông, để ông phải tự lo ăn uống.
Trong lúc trò chuyện, Hiền để ý thấy ông Bình có vẻ gầy hơn, xanh xao hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt ông hằn rõ những nếp nhăn của tuổi tác và sự mệt mỏi. Khi cô hỏi ông có khỏe không, ông chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt ông ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Sự Bóc Lột Và Cuộc Phát Hiện Đau Lòng
Tối đó, khi Hùng và Mai về, Hiền cố gắng tìm hiểu thêm về cuộc sống của bố chồng. Cô thấy Hùng thường xuyên hỏi bố tiền, dù ông đã già yếu và không còn nguồn thu nhập nào.
“Bố ơi, bố có tiền không? Con cần tiền để đóng tiền điện,” Hùng nói, giọng anh ta đầy vẻ đòi hỏi.
Ông Bình khẽ thở dài, rồi lấy ra một xấp tiền lẻ từ trong túi áo đưa cho Hùng. Hiền đứng đó, lòng cô thắt lại. Cô biết, số tiền đó là tiền lương hưu ít ỏi của bố chồng, là số tiền ông tích góp để dưỡng già.
Hiền cố gắng nói chuyện riêng với Hùng. “Anh Hùng à, sao anh cứ đòi tiền bố mãi vậy? Bố già rồi, bố đâu có tiền nữa.”
Hùng nhìn Hiền, ánh mắt anh ta đầy vẻ khó chịu. “Chuyện của bố con tôi, cô đừng có xen vào. Vả lại, bố tôi sống chung với tôi, ông ấy phải có trách nhiệm đóng góp chứ.”
Hiền không nói gì nữa. Cô nhận ra, Hùng đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy không còn là người anh hiền lành, chịu khó như trước nữa. Anh ấy đã bị đồng tiền làm mờ mắt.
Trong những ngày ở lại thăm bố, Hiền đã tận mắt chứng kiến cảnh bố chồng bị ngó lơ, thậm chí còn bị con trai bóc lột tiền bạc mỗi ngày. Ông Bình thường xuyên phải tự mình lo ăn uống, dọn dẹp. Hùng và Mai hiếm khi quan tâm đến ông, và thường xuyên than vãn về việc phải chăm sóc ông.
Có lần, Hiền thấy Hùng lục lọi ví của bố, lấy đi những tờ tiền lớn. Ông Bình nhìn Hùng, ánh mắt ông ấy đầy vẻ bất lực, nhưng ông không nói gì. Hiền cảm thấy lòng mình đau như cắt. Cô không thể chấp nhận được việc bố chồng mình lại phải sống trong cảnh bị đối xử tệ bạc như vậy.
Trong một buổi nói chuyện riêng, ông Bình đã tâm sự với Hiền. “Con Hiền à, bố nhớ mẹ con lắm. Mẹ con còn sống, bố đâu có khổ thế này.”
Nước mắt ông tuôn rơi. Hiền ôm lấy bố chồng, lòng cô ấy tràn ngập sự xót xa. Cô biết, ông Bình đang rất buồn, rất cô đơn.
Hiền cũng phát hiện ra một sự thật kinh hoàng khác. Hùng đã giữ toàn bộ giấy tờ của bố chồng, bao gồm cả sổ đỏ căn nhà ông đang ở, sổ tiết kiệm, và các giấy tờ tùy thân. Anh ta đã khống chế bố, không cho ông có bất kỳ quyền tự quyết nào về tài sản của mình.
Hiền nhận ra, đây không chỉ là sự bất hiếu, mà còn là sự lạm dụng, là sự bóc lột. Cô không thể để bố chồng mình cứ mãi sống trong cảnh khổ sở như vậy. Cô phải làm gì đó để giải thoát cho ông.
Cô kể lại tất cả cho Long nghe. Long nghe xong, khuôn mặt anh ấy đỏ bừng vì tức giận.
“Anh Hùng là đồ khốn nạn!” Long gào lên. “Anh ta dám đối xử với bố như vậy sao? Anh ta dám bóc lột bố sao?”
Hiền và Long quyết định. Họ sẽ âm thầm lên kế hoạch lấy lại sổ đỏ và các giấy tờ khác từ tay Hùng, rồi đưa ông Bình về sống chung với họ.
Kế Hoạch Táo Bạo Và Sự Lừa Dối Cần Thiết
Kế hoạch của Hiền và Long khá táo bạo và đầy rủi ro. Họ biết, Hùng là một người rất cẩn trọng và thủ đoạn. Anh ta sẽ không dễ dàng giao nộp giấy tờ cho họ.
Họ quyết định giả vờ cần một khoản tiền lớn để đặt cọc cho một dự án công việc quan trọng.
“Anh Hùng ơi, dạo này em có một dự án lớn lắm,” Long nói với Hùng trong một cuộc gọi điện thoại. “Nhưng em đang thiếu tiền đặt cọc. Anh có thể cho em vay một ít được không?”
Hùng nghe vậy, giọng anh ta đầy vẻ cảnh giác. “Vay bao nhiêu? Em làm ăn gì mà cần nhiều tiền thế?”
“Em cần khoảng 500 triệu,” Long nói, giọng anh ấy cố gắng giữ bình tĩnh. “Nếu anh không có tiền mặt, anh có thể cho em mượn sổ đỏ của bố để em thế chấp ngân hàng được không? Sau này em làm ăn được, em sẽ trả lại anh.”
Hùng im lặng một lúc. Anh ta nghĩ đến khoản lợi nhuận khổng lồ nếu dự án của Long thành công. Anh ta cũng nghĩ đến việc có thể kiểm soát Long thông qua khoản tiền đó.
“Được thôi,” Hùng nói. “Nhưng em phải viết giấy cam kết rõ ràng, và anh phải giữ tất cả các giấy tờ liên quan.”
Long và Hiền mừng thầm. Kế hoạch của họ đã thành công bước đầu.
Họ đến nhà Hùng. Hùng đưa ra một xấp giấy tờ, bao gồm cả sổ đỏ, sổ tiết kiệm và các giấy tờ tùy thân của ông Bình. Hiền và Long cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc.
“Anh Hùng à, anh giữ giấy tờ của bố làm gì vậy?” Hiền khẽ hỏi. “Bố già rồi, bố cần có giấy tờ bên mình để tiện việc đi lại, khám bệnh.”
Hùng cười khẩy. “Mấy cái giấy tờ này, bố giữ làm gì cho mất. Tôi giữ hộ bố thôi.”
Hiền và Long cố gắng nén giận. Họ biết, họ phải kiên nhẫn.
Sau khi lấy được sổ đỏ và các giấy tờ quan trọng khác, Hiền và Long lập tức đưa ông Bình đến một văn phòng công chứng. Họ làm thủ tục chuyển lại toàn bộ tài sản về tên ông Bình, đảm bảo rằng ông có quyền tự quyết định hoàn toàn.
Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, Hiền và Long nói chuyện với ông Bình.
“Bố ơi, bố có muốn về sống chung với chúng con không?” Hiền khẽ hỏi. “Chúng con sẽ chăm sóc bố thật chu đáo.”
Ông Bình nhìn Hiền và Long, ánh mắt ông ấy đầy vẻ xúc động. “Thật sao con? Bố có thể về sống với các con sao?”
“Thật ạ,” Long nói, giọng anh ấy đầy vẻ chân thành. “Chúng con sẽ chăm sóc bố thật tốt. Bố sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.”
Ông Bình bật khóc. Ông ôm chầm lấy Hiền và Long. Ông biết, cuối cùng, ông cũng đã tìm được bến đỗ bình yên.
Cuộc Ra Đi Thanh Thản Và Cái Giá Của Sự Bất Hiếu
Hiền và Long đưa ông Bình về sống chung. Căn nhà của họ không quá lớn, nhưng lại tràn ngập tình yêu thương và sự ấm áp. Hiền chăm sóc ông Bình rất chu đáo. Cô nấu những món ăn ông thích, thường xuyên trò chuyện với ông, đưa ông đi dạo, đi khám bệnh.
Long cũng dành nhiều thời gian hơn cho bố. Anh thường xuyên trò chuyện với ông về những chuyện cũ, về những kỷ niệm đẹp của gia đình.
Ông Bình từ đó được sống những ngày tháng cuối đời trong sự bình yên và hạnh phúc. Ông không còn phải lo lắng về chuyện ăn uống, không còn phải chịu đựng sự ngó lơ của con trai cả. Khuôn mặt ông ấy rạng rỡ hơn, đôi mắt ông ấy ánh lên niềm vui.
Hùng và Mai, sau khi biết tin Hiền và Long đã lấy lại sổ đỏ và đưa ông Bình về sống chung, đã vô cùng tức giận. Họ gọi điện thoại cho Hiền và Long, mắng mỏ, chửi bới.
“Chúng mày là đồ lừa đảo!” Hùng gào lên trong điện thoại. “Chúng mày dám lừa bố, lừa anh mày sao?”
Long cười khẩy. “Anh Hùng à, anh nên nhìn lại bản thân mình đi. Ai là kẻ lừa đảo? Ai là kẻ bất hiếu? Anh đã bóc lột bố, đã khống chế bố. Giờ thì anh phải trả giá cho sự bất hiếu của mình.”
Hùng không nói gì nữa. Anh ta cúp điện thoại. Anh ta biết, mình đã mất đi nguồn lợi bất chính. Anh ta đã mất đi tất cả: bố, và cả danh dự.
Cuộc sống của Hùng và Mai dần rơi vào bế tắc. Họ không còn nguồn tiền từ bố chồng nữa. Công việc của Hùng cũng gặp nhiều khó khăn. Mai cũng thường xuyên cằn nhằn, than vãn.
Ông Bình sống thêm được vài năm trong sự chăm sóc chu đáo của Hiền và Long. Ông ra đi thanh thản, không còn vướng bận bất cứ điều gì. Ông đã được sống những ngày tháng cuối đời trong sự yêu thương, ấm áp của những đứa con hiếu thảo.
Sau khi ông Bình mất, Hiền và Long đã làm lễ cúng giỗ chu đáo cho ông. Họ vẫn thường xuyên về thăm mộ ông, nhớ về những kỷ niệm đẹp.
Cuộc đời của Hiền và Long là một minh chứng sống động cho việc, dù cuộc đời có ném bao nhiêu sóng gió đến, nhưng chỉ cần có ý chí, có quyết tâm, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Họ đã không ngại khó khăn, đã không ngại đối đầu với sự bất hiếu để bảo vệ người thân.
Họ đã dạy cho Hùng một bài học đắt giá về tình yêu thương, về lòng hiếu thảo. Và họ đã tìm thấy hạnh phúc đích thực trong sự bình yên, trong tình cảm gia đình.
Người con dâu út phát hiện ông phải tự lo ăn uống trong khi bị ngó lơ, thậm chí còn bị con trai bóc lột tiền bạc mỗi ngày. Chi tiết này là điểm khởi đầu cho mâu thuẫn chính, khắc họa rõ nét sự bất hiếu của người con trai cả và sự yếu đuối của người cha, đồng thời kích hoạt lòng trắc ẩn và quyết tâm của người con dâu út. Nó tạo nên một bức tranh đau lòng về hoàn cảnh của ông Bình, khiến người đọc đồng cảm và mong chờ một sự thay đổi.
Biết anh cả giữ toàn bộ giấy tờ để khống chế bố, vợ chồng cô âm thầm lên kế hoạch lấy lại sổ đỏ bằng cách giả vờ cần đặt cọc cho công việc. Đây là nút thắt quan trọng, thể hiện sự mưu trí và quyết tâm của Hiền và Long. Nó không chỉ là một kế hoạch táo bạo mà còn cho thấy sự bất lực của họ trong việc đối đầu trực tiếp, buộc họ phải dùng đến sự khôn ngoan để giải cứu bố chồng khỏi sự kiểm soát của Hùng.