10 NĂM GỬI 17 TRIỆU MỖI THÁNG PHỤNG DƯỠNG MẸ GIÀ — NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC, ANH TRAI TÔI KHÔNG ĐƯỢC XU NÀO

10 NĂM GỬI 17 TRIỆU MỖI THÁNG PHỤNG DƯỠNG MẸ GIÀ — NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC, ANH TRAI TÔI KHÔNG ĐƯỢC XU NÀO
10 NĂM GỬI 17 TRIỆU MỖI THÁNG PHỤNG DƯỠNG MẸ GIÀ — NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC, ANH TRAI TÔI KHÔNG ĐƯỢC XU NÀO

Anh trai tôi là người sống xa quê. Từ ngày ba mất, anh gánh vác tiền bạc để tôi ở lại chăm mẹ. Không ai bảo ai, cứ đến mùng 5 mỗi tháng, 17 triệu lại được chuyển vào tài khoản tôi — suốt 10 năm không sót một kỳ.
Mẹ già yếu dần, tôi bỏ luôn công việc văn phòng, ở nhà túc trực. Anh tôi thì nói bận việc nước ngoài, 10 năm không về, không một lần thăm mẹ, chỉ biết gửi tiền. Tôi thấy bất công, nhưng mẹ luôn bảo:

“Nó không về được, nhưng nó lo được, con ạ. Mỗi đứa một phần.”

Rồi đến ngày mẹ mất. Anh bay về ngay trong đêm. Tang lễ tổ chức ấm cúng, gọn ghẽ. Nhưng đến lúc công bố di chúc — mọi thứ đều đứng tên tôi: nhà, đất, sổ tiết kiệm gần 800 triệu…. Anh tôi sững người, mặt trắng bệch. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ ra ngoài, rút điện thoại đặt vé máy bay, miệng lẩm bẩm:

“10 năm gửi 17 triệu mỗi tháng… để rồi nhận lại thế này sao? Thôi khỏi thờ cúng gì hết!”

Nhưng đúng lúc anh thu dọn vali, chuẩn bị ra khỏi cổng, tôi gọi giật lại:

“Anh không cần thứ mẹ để lại. Anh cần cái mẹ để riêng cho anh.”

Tôi rút trong tay chiếc phong bì cũ kỹ, đưa anh. Anh mở ra, thấy một cuốn sổ tay nhỏ. Trên bìa có ghi dòng chữ bằng tay mẹ:

“Sổ trả ơn – viết tay từng khoản con trai gửi nuôi mẹ.”

Bên trong, mỗi trang là một tháng, một năm — mẹ tôi tự ghi lại từng lần nhận tiền, cảm ơn và kể chi tiết mẹ đã dùng nó như thế nào để chữa bệnh, ăn uống, sửa mái nhà, mua quần áo cho tôi…

Bài viết liên quan  Cây thuốc dòi tím và những hiệu quả không ngờ tới ?

Và ở trang cuối, một mẩu giấy kẹp hờ:

“Thằng Tài ơi, mẹ biết con sống xa, chẳng đòi hỏi gì. Nhưng mẹ sợ con bị hiểu lầm. Tài sản mẹ để cho em con, còn với con… mẹ gửi riêng chỗ này.”

Dưới giấy là một hợp đồng mua căn hộ ở Đà Nẵng đứng tên anh tôi, kèm theo sổ tiết kiệm 1,2 tỷ gửi ngân hàng từ năm ngoái. Ghi chú rõ ràng: “Tài sản riêng mẹ tích cóp từ tiền con gửi. Không phải phần chia. Là phần ghi ơn.”

Anh tôi lặng người, nước mắt ứa ra. Cả nhà đứng im như tượng.

Sáng hôm sau, anh là người dậy sớm nhất, tự tay lau từng góc bàn thờ, mua hoa quả, lặng lẽ khấn mẹ không một lời oán trách. Anh thậm chí còn dặn tôi:

“Từ giờ mùng 1 với ngày giỗ mẹ, để anh lo!”