
Năm đó, ông Quang rời làng ra trận, để lại vợ trẻ là bà Hoa và một lời hứa: “Chờ anh về, mình lại trồng hoa tím quanh sân như thuở đầu.”
Thế nhưng chiến trường ác liệt, ông bị thương nặng, trí nhớ mất một phần, rồi lạc sang đất Lào, sống nhờ một gia đình nông dân. Phải đến tận 22 năm sau, khi ký ức bắt đầu trở lại, ông mới lần dò được đường về quê cũ…
Ngôi làng nhỏ ngày xưa nay đã khác. Cổng nhà ngày ấy vẫn còn vết khắc 2 chữ Q-H lồng tim. Ông run rẩy gõ cửa. Và rồi…
Một người phụ nữ lạ mặt, trẻ hơn ông chừng gần 20 tuổi ra mở.
Ông ngơ ngác:
“Cho hỏi… đây có phải là nhà bà Hoa… vợ tôi?”
Người phụ nữ bỗng nhìn ông chằm chằm. Một lúc sau, rưng rưng:
“Mời bác vào. Nhưng… có lẽ bác nên chuẩn bị tinh thần.”
Trên bàn thờ trong nhà, là di ảnh bà Hoa – người phụ nữ năm xưa. Dưới ảnh, tấm bia khắc dòng: “Mất năm 2003 – để lại con gái tên Hòa, sinh năm 1984…”
Ông Quang chết lặng.
Nhưng cú twist chưa dừng lại ở đó.
Cô gái lạ mặt – Hòa – kéo ông vào trong, chỉ một chiếc rương gỗ cũ. Bên trong là hàng trăm lá thư ông từng gửi về, tất cả đều chưa mở.
“Mẹ tôi vẫn tin bác còn sống. Nhưng tất cả thư bác gửi đều bị… chính bố tôi – người tái hôn với mẹ – giấu đi.”
Và rồi Hòa rút ra một lá thư cuối cùng, nét chữ run rẩy:
“Nếu một ngày Quang trở về, con hãy kể anh nghe chuyện cây hoa tím trước sân. Mẹ vẫn trồng, năm nào cũng nở. Chỉ tiếc… chưa kịp cùng anh hái lần nữa.”
Twist cuối: Ông Quang bước ra vườn sau… nơi cả một đồi hoa tím vẫn đang nở, và một tấm bia nhỏ có khắc dòng chữ bà Hoa để lại từ 10 năm trước:
“Quang ơi, nếu anh về trễ… thì thôi, cứ sống tiếp nhé, đừng day dứt, em tha cho anh mà…”