Lấy chồng già, hí hửng ông ta sống chẳng được mấy rồi tiền sẽ là của mình nào ngờ đêm tân hôn ông đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, vừa lật chắn lên tôi sốc đạp tung cửa bỏ chạy…

Lấy chồng già, hí hửng ông ta sống chẳng được mấy rồi tiền sẽ là của mình nào ngờ đêm tân hôn ông đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, vừa lật chắn lên tôi sốc đạp tung cửa bỏ chạy…
Lấy chồng già, hí hửng ông ta sống chẳng được mấy rồi tiền sẽ là của mình nào ngờ đêm tân hôn ông đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, vừa lật chắn lên tôi sốc đạp tung cửa bỏ chạy…

Tôi 27, xinh đẹp, chưa từng yêu ai sâu đậm. Anh em bạn bè cười cợt khi tôi đồng ý lấy một ông chồng góa đã ngoài 60, giàu có, nhà ba tầng mặt phố, tiền gửi ngân hàng không hết đời cũng chẳng tiêu nổi. Tôi chẳng quan tâm. Đơn giản, tôi biết… ông ấy sống cũng chẳng được bao lâu.

Lễ cưới diễn ra trong không khí kỳ lạ. Gia đình ông gần như chẳng có ai, chỉ vài người làm chứng già cỗi. Không đám rước, không họ hàng, không cả phát biểu cảm xúc. Ông chỉ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm khiến tôi rợn người dù đã quen với sự khác biệt tuổi tác.

Tối tân hôn, ông không đưa tôi về phòng ngủ chính. Ông nắm tay tôi, dẫn lên tầng áp mái. Trước mặt tôi là một cánh cửa gỗ cũ kỹ với ổ khóa han gỉ. “Căn phòng này đã khóa suốt 20 năm nay, nay mở lại… là vì em”, ông nói với giọng trầm đều, lạ lùng như đang trấn an chính mình.

Bên trong là căn phòng ngủ phủ bụi, đồ đạc cổ lỗ. Ánh đèn vàng heo hắt khiến không gian càng thêm rùng rợn. Trên chiếc giường cũ kỹ phủ vải nhung đen, ông bảo tôi cùng lại gần.

“Em là người vợ cuối cùng của đời anh. Anh muốn em biết… sự thật,” ông nói.

Ông từ từ lật tấm chắn vải trên chiếc giường gỗ. Tôi nín thở.

Bài viết liên quan  5 tỉnh thành sẽ chịu tác động mạnh nhất bởi bão số 3

Ngay dưới đó, là một thi thể phụ nữ đã được ư;/ớp xá-c, nằm nguyên vẹn như thể đang ngủ. Gương mặt vẫn còn nét thanh tú, trang phục giống hệt áo cưới. Trên cổ là sợi dây chuyền có mặt hình trái tim… y hệt sợi mà chính ông vừa tặng tôi sáng nay.

Tôi đứng chết trân. Tay run lên, cổ họng nghẹn lại khi ông nhẹ giọng nói:
“Đây là vợ đầu của anh. Cô ấy chết đúng đêm tân hôn. Cũng bỏ chạy khỏi anh… nhưng không thoát.”

Tôi đập mạnh cửa, hét lên thất thanh, lao xuống cầu thang như bị ma đuổi. Ông không đuổi theo. Chỉ cười, tiếng cười đều đều vang vọng từ tầng trên:

“Em là bản sao hoàn hảo nhất… Em sẽ không bỏ anh như những người trước… Đêm nay, anh chỉ cần em ở bên… mãi mãi.”