
Buổi chiều hôm đó, vịnh Hạ Long không nắng. Mặt nước xám bạc, sóng lăn tăn. Chiếc thuyền du lịch sơn màu xanh lam trôi nhẹ giữa vịnh, như một vết mực nhỏ giữa lòng biển rộng. Gia đình anh Hòa đứng gần mạn thuyền – anh, vợ, và hai đứa trẻ. Bé Thủy nhảy nhót, giơ tay đòi ba chụp ảnh. Thằng Tùng – đứa con trai 12 tuổi – tỏ vẻ người lớn, đứng sát cha, mắt dõi nhìn ra những khối đá vôi sừng sững vươn mình lên từ mặt nước, tựa những tượng đài nghìn năm.
“Đẹp quá phải không con?” – anh Hòa khẽ nói, bàn tay nắm nhẹ vai con trai. Chị Thanh bật cười, giơ điện thoại lên, vừa kịp chụp một bức hình cả nhà.
Chỉ vài giây sau, mặt biển bỗng nổi lượn, một cơn gió lạ rít qua, kéo theo tiếng la hoảng của ai đó từ mũi thuyền. Chiếc thuyền nghiêng mạnh về một phía. Người lớn chưa kịp phản ứng, bọn trẻ đã mất thăng bằng. Một tiếng rầm khô khốc – rồi tiếng vỡ choang của kính. Tiếng người gào. Và nước.
Anh Hòa kịp ôm ghì lấy hai con khi thân thuyền bắt đầu đổ nghiêng. Từ trong khoang, nước tràn vào lạnh buốt. Tùng chới với, gào gọi mẹ. Bé Thủy khóc nấc, tay quờ quạng giữa không trung. Anh dùng hết sức kéo con ra ngoài mạn thuyền đang dập dềnh, ôm chặt hai đứa trong lồng ngực, đôi chân quạt nước giữa làn sóng ngày một dữ dội.
Anh không kêu lên. Chỉ cố giữ đầu bọn trẻ nổi khỏi mặt nước. Ánh mắt anh liên tục đảo qua tìm vợ – chị Thanh lúc ấy bị va đập, nằm bất động phía sau đuôi thuyền đang dần chìm. Một người khách kịp kéo chị lên chiếc áo phao gần đó. Những cánh tay khác vươn ra, lôi chị lên thuyền cứu hộ đến kịp vào phút chót.
Giữa vùng nước cuộn xoáy, anh Hòa dần kiệt sức. Chiếc thuyền sau lưng đã lật hẳn, mũi chổng lên như một lời từ biệt. Anh ghì chặt hai đứa con trong vòng tay. Mắt anh đỏ hoe. Thủy đã nín khóc, gục vào vai cha. Tùng nắm chặt vạt áo ba, miệng vẫn gọi: “Mẹ ơi!”.
Sóng trùm lên. Tiếng ồn ào mờ dần. Từ xa, những người trên thuyền cứu hộ chỉ kịp thấy dáng một người cha úp mặt vào tóc con, rồi cả ba chìm xuống trong làn nước xám bạc của vịnh biển mùa hè.
Chị Thanh tỉnh dậy trong bệnh viện tối hôm đó, giữa mùi thuốc sát trùng và tiếng máy truyền dịch. Người bác sĩ cúi xuống, nắm lấy tay chị, nói rất khẽ, như sợ gió nghe thấy:
“Chị là người duy nhất còn sống sót trong gia đình.”
Lúc ấy, chị không gào, không khóc. Chị chỉ lặng đi, tay nắm chặt lấy cổ áo, nơi lẽ ra còn đọng hơi ấm của ba người thân yêu nhất.
3 giờ sáng. Con đường làng Hưng Yên vắng đến lạ. Ngoài ruộng lúa mùa sớm, sương đọng thành vệt trắng mỏng như khói. Chiếc xe cứu thương dừng lại ở đầu ngõ, đèn pha vàng đục xuyên qua làn sương đặc quánh. Cửa sau mở ra. Ba chiếc quan tài lặng lẽ được chuyển xuống.
Chị Thanh đứng đó, trong bộ áo đen người ta mặc sẵn cho chị khi rời viện. Gương mặt trắng bệch, không son phấn, không nước mắt, chỉ có đôi mắt thâm quầng – sâu như cái hố vừa bị khoét trong lồng ngực. Bàn tay chị run lên khi chạm vào thành gỗ mát lạnh. Tấm khăn trắng buộc ngang trán chị như một dấu gạch giữa cuộc đời, chia chị làm hai nửa – một nửa từng có gia đình, và một nửa mất đi tất cả.
Mẹ chồng chị – bà Thìn – đã ngất lên ngất xuống suốt đêm, giờ ngồi lặng bên góc nhà, hai tay bấu chặt vạt áo tang. Bà không còn khóc nữa. Mắt bà ráo hoảnh, như đã khóc cạn trong một kiếp người. Thấy con dâu trở về, bà không chạy lại, chỉ khẽ gọi:
“Thanh… về rồi à con?”
Chị Thanh không đáp. Chị bước vào nhà, đôi chân khựng lại trước ba chiếc bàn thờ vừa mới dựng – hương nghi ngút, di ảnh lặng im. Anh Hòa trong ảnh vẫn cười hiền như mọi lần. Còn hai đứa con – sao trông chúng như vừa mới ngủ trưa dậy, mắt vẫn còn vương mơ màng.
Hàng xóm kéo đến mỗi lúc một đông. Người lau dọn nhà cửa. Người bưng ấm trà. Người ngồi ngoài sân gấp giấy tiền vàng mã. Không ai cười, không ai nói chuyện to. Trẻ con được dặn không chạy nhảy. Trong căn nhà mái ngói cũ, không gian tang lễ đẫm một màu tro nguội.
Chị Thanh cúi mình, thắp ba nén nhang. Tay chị run run đưa lên trán, khấn không thành tiếng. Chị không biết mình đã khấn điều gì – hay chỉ là thì thầm những cái tên thân thương đã từng vang lên mỗi sớm mỗi chiều: “Hòa ơi… Tùng ơi… Thủy ơi…”
Ngoài sân, nắng đầu ngày rọi xuống chiếc áo tang treo trên dây. Gió nhẹ thổi, tà áo khẽ đung đưa, như bóng người vừa rời đi chưa kịp tan vào hư vô.
News
Gia đình 4 người mất vì l;ậ;t tàu: Mẹ mắc UT, cả nhà du lịch mừng con vào đại học, giờ chỉ còn đúng cậu bé trở về
Bà Ng. bị ung thư nên gia cảnh khó khăn, không ngờ chuyến du lịch hiếm hoi của cả nhà…
Ông bà đưa 2 cháu đi du lịch cùng hội bạn, ai ngờ đó là chuyến đi cuối cùng
Cuối tuần đầu tháng Tám, cả đoàn hơn ba chục người từ Hà Nội háo hức kéo nhau xuống Hạ…
Chuyến đi định mệnh cướp đi tất cả gia đình của cậu bé 10t
Sáng hôm đó, Vịnh Hạ Long khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Trời trong vắt, nắng…
Mời đồng nghiệp về quê ăn giỗ, không ngờ họ dẫn theo cả nhà 5 người, đã thế còn đến tay không
Mời một người nhưng khách đưa cả nhà đến tay không còn chiếm hết mâm cỗ khiến tôi thực sự…
B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ “Đi công tác 5 ngày” rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy
Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai…
Bị chồng kh/i/nh thư/ờn/g vì chỉ ở nhà ăn b/á/m, tôi lén đi xin việc. Hôm đó tôi ăn mặc chỉnh tề, vừa bước vào phòng họp đã khiến chồng t/á/i mặt
Bị nhà chồng khinh thường vì chỉ ở nhà ăn bám, gặp anh ở công ty, tôi tuyên bố một…
End of content
No more pages to load
Next page